Vì Nghĩa Nên Tình

Một phụ nữ nhà giàu về nhà thăm cha mẹ. Có người nữ hầu đi theo, bưng hộp nữ trang. Giữa đường sơ ý làm rớt. Lâu sau mới biết thì hoảng hốt đi tìm.

Thấy người ăn mày đang ngồi giữ hộp nữ trang. Người hầu hoảng hốt nói thì người ăn xin lập tức trả  cho, nói rằng: “Tôi nghèo khổ như thế mà còn lấy cắp của người thì làm sao mà khá được.”

Người nữ hầu mừng rỡ, bèn lấy cái thoa của mình cho anh ta. Anh ăn mày lại từ chối: “Của nhiều còn chẳng lấy thì sao còn tham một chiếc thoa?”

Người tỳ nữ nói: “Tôi lỡ làm mất hộp nữ trang này thì đáng lý phải mất mạng. Nay anh trả lại cho tôi thì vừa cho của vừa cho mạng. Anh dầu không mong cầu nhưng tôi không quên ơn đâu. Tôi ở cách đây không xa. Từ đây về sau, đến giờ ăn, anh đến đó thì tôi tình nguyện chia phần cơm của tôi với anh.”

Người ăn mày nói: “Cô ở trong nhà thì làm sao biết tôi đến đươc?”

“Trước phòng tôi có cây trúc cao. Anh cứ rung cây thì tôi thấy được.”

Tên ăn mày cứ làm như thế và cô nữ tỳ cứ cho ăn đều đều.

Lâu sau, người nhà mách chủ. Chủ nhân sợ người hầu lăng nhăng với người ngoài nên tra hỏi. Cô người hầu phải thú thật câu chuyện.

Chủ nhân thấy vậy gọi người ăn mày đến nhà nuôi và gả cho cô người hầu.

Hai người trở thành một cặp vợ chồng rất hạnh phúc và đắc lực cho chủ nhân.

* * * * *

Nghèo mà không tham. Mang ơn thì biết báo đáp.

Chuyện tình thời xưa.

Phản Hồi

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Phần được đánh dấu là bắt buộc *

*

Bạn có thể sử dụng các HTML thẻ và thuộc tính: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Bộ gõ AVIM-Reloaded