Không nên để lại tài sản

Một trong những đại Hộ Pháp của đức Phật, Anāthapindika, có một người cháu trai.  Người thanh niên này đã tiêu pha phung phí hết một gia tài thừa kế 40.000 (bốn chục ngàn) lượng vàng.  Sau khi đó, anh đến thăm người chú, chú anh đã cho anh 1.000 (một ngàn) lượng vàng và khuyên anh nên dùng số tiền này để làm ăn buôn bán.  Người thanh niên cũng tiêu xài hết số tiền này, trở lại gặp chú, một lần nữa anh được cho 500 (năm trăm ) lượng vàng.

Rồi chứng nào tật nấy, anh đã phung phí hết số tiền như những lần trước và lại đến tìm người chú nhưng lần này người chú chỉ cho anh hai bộ y phục bằng vải thô.  Khi áo quần tả tơi, anh ta một lần nữa đến xin giúp đở, anh bị chú túm cổ và tống ra khỏi cửa.  Người thanh niên tuyệt vọng, té xuống cạnh bên một bức tường và chết.  Người ta kéo xác anh ra khỏi thành phố và ném vào một cái rãnh.

Anāthapindika đi gặp đức Phật và kể về cháu của mình.  Đức Thế Tôn dạy rằng: “Làm sao mà con có thể mong thỏa mãn nỗi người mà trước đây rất lâu Thầy đã không đáp ứng nỗi sự hoang phí của nó, ngay cả khi Thầy cho nó cái Tách Như Ý?”

Ngày trước, Đức Phật sinh làm con trong một gia đình thương gia giàu có.  Sau khi cha qua đời, ông thay thế địa vị của cha.  Ngôi nhà của ông chôn dấu một kho tàng trị giá 400.000.000 (bốn trăm triệu) lượng vàng.  Ông chỉ có một người con trai duy nhất.  Đức Phật đã bố thí và làm điều tốt cho đến khi ông qua đời.  Sau đó ông được sinh ra làm Ngọc Hoàng Thượng Đế, vua của các vị tiên.

Con trai của ông dựng một cái lều bên kia đường, và thường hay cùng bạn bè nhậu nhẹt.  Anh ta trả đến cả ngàn lượng vàng cho ca sĩ và vũ công, và giết thì giờ với cuộc sống đồi trụy ăn uống hội tiệc.  Ông lang thang, tìm kiếm ca nhạc, múa hát, phục vụ những người bạn ăn bám của mình, và chìm đắm trong sự lười biếng.  Vì vậy, chẳng bao lâu, ông đã tiêu hết tất cả tài sản 400 triệu được thừa kế: tiền vàng, nhà cửa, ruộng đất, hàng hoá, và vật dụng trong nhà.  Ông trở nên nghèo khó, khốn khổ ăn mặc rách rưới tả tơi.

Ngọc Hoàng, khi nhập thiền, biết được con trai mình nghèo đến thế nào.  Vì tình thương bao la dành cho con, Ngài đã cho anh cái Tách Như Ý, và dặn: “Này con, hãy cẩn thận và không nên làm vỡ cái tách này.  Miễn là còn nó, thì con sẽ luôn luôn giàu có. Vì vậy, con hãy chăm sóc nó cẩn thận” rồi ngài về trời trở lại.

Sau đó, người đàn ông đã không làm gì ngoài việc dùng nó để nhậu.  Một ngày nọ, ông say rượu, và ném cái ly lên không trung, rồi cố chụp lấy nó. Nhưng ông ta chụp hụt.  Cái ly rơi xuống đất, và vỡ tan tành!  Từ đó, ông nghèo khó trở lại, áo quần rách rưới tả tơi, lê lết ăn xin cho đến cuối cùng, ông chết bên cạnh một bức tường.

Đức Phật giải thích rằng người con trai ngu ngốc đó sau này sinh làm cháu trai của Anāthapindika.

Đôi khi, để lại tài sản thừa kế không giúp ích gì cho những người không khôn ngoan.  Tốt hơn là nên truyền đạt trí huệ và giúp họ gieo phước, đặc biệt là loại phước vô lậu của Đại Thừa.

Phản Hồi

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Phần được đánh dấu là bắt buộc *

*

Bạn có thể sử dụng các HTML thẻ và thuộc tính: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Bộ gõ AVIM-Reloaded